Pek-kho-choân-su

From Tâi-oân-pit

Pek-kho-choân-su[1] thoân-thóng sī chheh chi̍t pún ā chi̍t thò, chit-má iā ū-ê sī keng-kòe tiān-náu lī-ēng ê chu-liāu. In lāi-bīn siu bûn-chong chē-chē, tō chiàu jī-bó ia̍h kî-tha sūn-sī pâi-lia̍t, kài-siāu choân-pō͘ ia̍h it-tēng hun-iá ê tì-sek.

Le̍k-sú

Kó͘ Hi-lia̍p ha̍k-chiá Speusippus(Su-pú-sí-puh-suh) (CC 339/338 sí) phian ê pek-kho-choân-su ū lâu--lo̍h-lâi chi̍t pō͘-hūn, tang-tiong ū kì chū-jiân le̍k-sú (phok-bu̍t-ha̍k), sò͘-ha̍k, tiat-ha̍k téng-téng.

Chham-chiàu

  1. Koeh Tiâu-sêng (1932 nî 8 goe̍h). "Gô͘ Lo̍k Tiúⁿ-ló ê Sió-toān". Tâi-oân Kàu-hōe Kong-pò. "I Sèng-keng ê se̍k, ná-tsún pek-kho-tsoan-su"