Tâi-oân

From Tâi-oân-pit

Tâi-oânA-chiu tang-pêng, óa tī Thài-pêng-iûⁿ sai-kîⁿ ê chi̍t kûn tó-sū. Chiàu chi̍t khoán tēng-gī sī hâm Tâi-oân-tó, Hóe-sio-tó, Âng-thâu-sū, kiam in hū-kīn sió-tó, koh ū Phêⁿ-ô͘ Kûn-tó.

Hoān-ûi

Thong-sio̍k "Tâi-oân" ū-sî piáu-sī kui-ê hiān-chú-sî hō͘ siat tī Tâi-oân ê Tiong-hoa Bîn-kok chèng-hú só͘ chiàm ê só͘-chāi. Chóng-sī che tang-tiong Kim-mn̂g kap Má-chó͘ nn̄g ūi tī kok-chè-hoat ê lí-lō͘ tang-tiong kap Tâi-oân sī pun-khui ê si̍t-thé, in sio̍k Tiong-kok ê chi̍t pō͘-hūn.

Tē-lí

Tâi-oân tē-lí ē-tàng tāi-khài hun tang-sai nn̄g pêng. Óa tang-pêng tōa-pō͘-hūn sī soaⁿ-tē, chiàm chha-put-to 3 hun chi 2 ê thó͘-tē. Gio̍k-san ê soaⁿ-chiam sī Tâi-oân siōng-koân-tiám, tùi hái-pêng-bīn sǹg khí ū 3,952 kong-chhiò koân. Nā Tâi-oân se-pō͘ khah chē pêⁿ-po͘, chiàm 90 pha-sén ê jîn-kháu.

Chham-chiàu

  • Lung-chu Chen (2016). The U.S.-Taiwan-China Relationship in International Law and Policy. Oxford University Press.